🇨🇳 Quảng Tây – Khi hương rượu quê thấm vào ký ức và hơi ấm những bữa tiệc bên bếp củi

Jun 23, 2025By Kim Ngan
Kim Ngan

🇨🇳 Quảng Tây – Khi hương rượu quê thấm vào ký ức và hơi ấm những bữa tiệc bên bếp củi
 
Có những vùng đất được nhớ đến vì khung cảnh, có nơi vì con người – còn Quảng Tây, với tôi, sống mãi trong một mùi hương. Hơi men ấm, phảng phất mùi lúa nếp, ngai ngái lá rừng, và đâu đó là tiếng cười lan trong chiều muộn. Đó là hương rượu. Nhưng không phải rượu công nghiệp đóng nhãn, mà là rượu lên men địa phương – thứ men sống của đất, của làng, của người.

Loại rượu ấy không được cất theo công thức, càng không có nhãn mác. Nó được ủ trong chum sành, bằng loại men làm từ hoa dại, lá rừng, gạo nếp hay ngô nếp tuỳ theo từng bản làng. Có nơi người Choang dùng lá thuốc, có nơi người Dao để nguyên vỏ gạo, có nơi người Mèo thêm cả rễ cây rừng. Chính vì thế, mỗi giọt rượu là một bản sắc, một bí quyết truyền đời, một vùng ký ức riêng biệt.

Trong men rượu, có cả sự thấu cảm giữa người với người
Tôi còn nhớ rõ một buổi chiều bên mâm cơm người bạn Choang trên vùng đồi lộng gió gần Bằng Tường. Rượu chuyền tay, chẳng ai đếm chén, chỉ có những tiếng cười thật, giòn và vang. Không ai hỏi bạn đến từ đâu, làm nghề gì – chỉ cần cùng nâng ly là đã đủ gần nhau thêm một đoạn.

Ở Quảng Tây, rượu không phải để say. Nó là cách để gặp gỡ. Là thứ mở ra những câu chuyện không lời, nối những bàn tay xa lạ. Rượu là sự chân thành được ủ bằng thời gian, là chiếc cầu giữa người với người trong những buổi chợ xuân, lễ hội mùa gặt, hay tiệc cưới bên bếp củi.

Uống để nhớ – để giữ một vùng đất trong lòng
Rượu lên men ở Quảng Tây có vị đậm, nồng hậu và đôi khi hơi gắt. Nhưng chính cái gắt ấy lại khiến người ta nhớ. Như một vùng đất không ngọt ngào nhưng thật lòng. Trong mỗi giọt rượu, có cả vị đất, vị nước, vị chắt chiu từ bàn tay của người dân tộc, từ nhọc nhằn của núi rừng.

Không ít du khách đến Quảng Tây chỉ vì tò mò, nhưng rời đi mang theo dư vị không thể gọi tên. Một loại dư vị lắng lại rất lâu sau khi men rượu tan đi – đó là dư vị của sự tiếp đón, của sự thật thà và những kết nối mà chỉ những vùng sâu vùng xa còn giữ được.

Nếu có dịp, hãy ngồi xuống một bữa cơm ở Quảng Tây. Đừng vội từ chối chén rượu mời đầu tiên – vì có thể, trong men rượu ấy, bạn sẽ thấy cả một vùng cao hiện ra: chậm rãi, thật thà, và đầy thơm thảo.

With heart and quiet wonder,
Kim Ngân – travel storyteller & food chronicler