🇨🇳 Lạc Dương – Đồ ngọt cung đình và ký ức triều đại trong bữa trà chiều
🇨🇳 Lạc Dương – Đồ ngọt cung đình và ký ức triều đại trong bữa trà chiều
Ở Lạc Dương, có những buổi chiều mỏng như lụa, ánh nắng xiên qua mái ngói cũ, rơi vào khoảng sân tĩnh lặng nơi một cụ bà đang thong thả rót trà. Trên bàn gỗ cũ, những chiếc bánh nhỏ xinh xếp thành vòng tròn, mỗi chiếc như một viên ngọc mềm ẩn giấu trong lòng mình câu chuyện từ những cung cấm đã lùi xa hàng thế kỷ.
Không ai biết chính xác từ khi nào mà đồ ngọt cung đình Lạc Dương lại đi vào bếp của người dân. Có thể là qua những bà vú nuôi theo hầu hoàng hậu về quê, hoặc qua tay những đầu bếp triều đình thất sủng lưu lạc chốn dân gian. Nhưng có một điều chắc chắn: từng chiếc bánh hoa quế, bánh ngọc trai, hay bánh phu thê nơi đây đều mang theo một phần hồn hậu, thanh nhã, như dáng dấp của những mùa triều đại đã trôi qua.
Tôi còn nhớ lần đầu đến Lạc Dương, lang thang qua khu phố cổ Lão Thành, tôi được mời một miếng bánh hoa sen ngay trước cổng một nhà cổ. Vị ngọt dịu của mật ong hòa với hương sen nhẹ như sương, làm tôi ngẩn người – không phải vì vị ngon thuần túy, mà bởi cái cảm giác như vừa được ai đó thì thầm một mẩu chuyện cũ.
Ẩm thực nơi đây không rầm rộ, không khoe sắc màu như ở các thành phố lớn. Nó lặng lẽ, khiêm nhường, và đậm tính chất kể chuyện. Mỗi món bánh là một lát cắt thời gian: từ đời Tống đến đời Minh, từ cung cấm đến bàn trà thôn dã. Mỗi nguyên liệu – từ nước hoa cam, cánh hoa hồng, cho đến bột nếp thơm – đều như được lựa chọn để nói điều gì đó về hoàng cung, về nếp sống kín đáo của nữ nhân thời xưa.
Điều đặc biệt ở ẩm thực ngọt Lạc Dương là cách nó kết nối ký ức qua nhiều thế hệ. Những bà mẹ truyền lại cho con gái cách nấu nước đường sao cho không gắt, cách ép bánh bằng khuôn gỗ khắc hoa văn cung đình. Và rồi, những đứa trẻ lớn lên, lại mang những món ấy đến các quán nhỏ trong phố, tiếp tục kể câu chuyện bằng hương vị.
Nếu có dịp đến Lạc Dương, hãy ghé một tiệm bánh nhỏ ẩn mình sau con hẻm cổ, gọi một phần bánh hoa quế, nhấp thêm tách trà Phổ Nhĩ, và ngồi lặng im nghe tiếng chuông chùa xa vọng về. Khi ấy, bạn sẽ hiểu rằng có những món ăn không để ăn no, mà để nhớ – để thương – để nối một sợi chỉ mềm từ quá khứ đến hiện tại.
With heart and quiet wonder,
Kim Ngân – travel storyteller & food chronicler